luò yáng zhǐ chuán dà fāng chuī,
洛 阳 纸 贵 大 方 吹,
guān lì jiāo huān qíng gèng qí。
官 吏 交 欢 情 更 奇。
jīn shēng yù zhú shēng xiāng yì,
金 声 玉 笛 声 相 易,
yī shēng hūn jìn yī shēng bēi。
一 声 昏 近 一 声 悲。
hóng yàn guò hòu qiū sè lěng,
鸿 雁 过 后 秋 色 冷,
shuāng yè luò shí xīn shì bēi。
霜 叶 落 时 心 事 悲。
zhōng shēng yǎo wǎn tōng tiān qì,
钟 声 杳 渺 通 天 气,
cháo tiān zǐ yǒng lǎ ba。
朝 天 子 咏 喇 叭。
这首曲子通过描写喇叭的声音,表达了对社会现象的讽刺和感慨。喇叭声象征着官场中的虚伪与浮华,同时也隐含了作者对人生无常、世事变迁的无奈之情。